Nguyễn Thu Trâm, 8406
Luật gia Lê Hiếu Đằng đã qua đời hôm 22 tháng 01 vừa qua sau nhiều tháng nằm viện chống
chọi với bạo bệnh. Có lẽ đây là khoảng thời gian mà ông Đằng đã suy
nghĩ rất nhiều về những lầm lạc của bản thân ông, mà hệ lụy của nó đối với quê
hương, đất nước thật khó lường.
Những năm tháng ngắn ngủi cuối đời, dường như cũng muốn chuộc lại
những lầm lỗi của mình, ông Đằng đã chính thức đứng về phía những nhân sỹ, trí
thức bất đồng chính kiến, góp một ít tiếng nói cùng với 2,000 nhân sỹ trí thức
và các cựu quan chức cao cấp của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam ký vào đơn
thỉnh nguyện hủy bỏ dự án khai thác bô xít ở Tây Nguyên vì nguy cơ hủy hoại môi
trường và tác động tiêu cực đến văn hóa - xã hội Tây Nguyên cũng như tiềm ẩn những mối đe dọa về an ninh
quốc phòng khi hàng chục ngàn bộ đội Trung cộng trong vai lao động phổ thông đến
làm việc và cư trú lâu dài tại khu vực Tây Nguyên… Và tiếp theo đó, luật gia Lê
Hiếu Đằng cũng có góp một ít thời gian tham gia cùng những người yêu nước, xuống
đường phản kháng Trung cộng trấn cướp biển đảo, bắn giết ngư dân Việt, và trong
những ngày nằm bệnh, luật gia Lê Hiếu Đằng cũng có viết lách chỉ trích chế độ cộng
sản độc tài đảng trị đàn áp dân chủ và vi phạm nhân quyền khi đã bắt giam những
thanh niên, sinh viên yêu nước, chỉ vì họ đã dám bày tỏ chính kiến của mình trước
hiện tình đất nước, cũng như phản kháng hành động xâm lược của Trung cộng. Trước
những sự kiện đó ông Lê Hiếu Đằng đã có những phát biểu khá ấn tượng như: “Việt Nam vi phạm nhân quyền khi trấn dẹp biểu
tình chống Trung Quốc" và "Trấn
áp không dập tắt được những tiếng nói yêu nước phản kháng” Và vào ngày 4
tháng 12 năm 2014, tức là 52 ngày trước khi qua đời, ông Lê Hiếu Đằng đã công
khai tuyên bố từ bỏ đảng cộng sản sau 40 năm theo và phục vụ đảng. Đây là việc
làm đúng đắn và lương thiện nhất trong suốt cả cuộc đời của ông, chính vì vậy
mà cũng đã tác động đến một số đảng viên trẻ quyết định bỏ đảng gần đây. Và
chính hành động đó cũng khiến cho những nhà hoạt động dân chủ ở quốc nội càng
ngày càng xích lại gần với ông hơn.
Tuy nhiên lời tuyên bố chính thức khi thoái đảng của ông Lê Hiếu
Đằng rằng:
“Đảng Cộng sản Việt Nam bây giờ không còn như trước - đấu tranh giải phóng dân
tộc - mà đang suy thoái biến chất, thực chất chỉ là đảng của những tập đoàn lợi
ích, trở thành lực cản cho sự phát triển đất nước, dân tộc, đi ngược lại lợi
ích dân tộc, nhân dân” là hoàn thiếu đúng đắn, thể hiện quá rõ não trạng của một
kẻ nô lệ cộng sản, bởi trong thực tế đảng cộng sản Việt Nam từ khi ra đời cho đến
nay đã luôn luôn đi ngược lại lợi ích của dân tộc, của nhân dân. Ngay từ đầu,
khi mới thành lập, đảng cộng sản đã là đảng của những tập đoàn lợi ích và đã
luôn luôn là lực cản cho sự phát triển đất nước, dân tộc. Chính đảng cộng sản
đã đưa cả dân tộc vào vòng nô lệ quốc tế cộng sản, khiến cho đất nước trở nên
nghèo nàn, tụt hậu, nhược tiểu, khiến cho cả dân tộc trở nên ngu tối, lầm than chứ
đảng cộng sản đã bao giờ giải phóng dân tộc đâu. Đã bao giờ trong lịch sử dân tộc,
người Việt lại mất hết hoàn toàn các quyền tự do, dân chủ và quyền làm người
như dưới chế độ cộng sản đâu mà ông Đằng lại hàm ngôn rằng trước đây, đảng cộng
sản từng giải phóng dân tộc? Giải phóng dân tộc Việt Nam ra khỏi nền độc lập, tự
do, dân chủ và thịnh vượng ư?
Ấy vậy mà ngay sau khi ông Lê Hiếu Đằng qua đời, nhiều người đã
không tiếc lời hoa mỹ để ca ngợi công đức của ông như “Trái tim yêu nước Lê Hiếu Đằng ngừng đập!” “Khắp nơi chia buồn Trái tim yêu nước Lê Hiếu Đằng ngừng đập!”. Với
những hệ lụy mà đảng cộng sản đã gây ra cho đất nước, cho dân tộc Việt Nam, thì
đúng như phát ngôn của ông Menras André, một người bạn Tây của ông Lê Hiếu Đằng, cũng
đã từng cùng nhóm những kẻ ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản góp tay phá tan
hoang miền Nam trước ngày mất nước, rằng “BỎ ĐẢNG LÀ YÊU NƯỚC”. Đúng vậy, một
trong những biểu hiện lòng yêu nước của những người cộng sản là bỏ đảng. Như vậy
phải khách quan mà nhìn nhận rằng ông Lê Hiếu Đằng cuối cùng cũng đã yêu nước,
yêu nước được 52 ngày còn lại 25,514 ngày còn lại trong cả cuộc đời ông Đằng là
kẻ phản nước hại dân.
Xin được trích dẫn nhận định của nhà báo tự do Nguyễn Tấn Thành
trong bài viết Chờ Gì Sau Đám Tang Ông Lê Hiếu Đằng, được đăng tải trên blog Huỳnh
Ngọc Chênh rằng: “Trong những người bỏ đảng
CS thì đám tang ông là lớn nhất ít bị CA quấy nhiễu nhất!”
Và “Trong những người phá
tan hoang Miền Nam thì đám tang ông vẫn có nhiều nạn nhân Miền Nam thông cảm
chia sẽ nhất!”.
Đối với nhận định thứ nhất, thực ra không phải chỉ đến khi ông
Lê Hiếu Đằng qua đời thì an ninh cộng sản mới quấy phá tang lễ của ông bằng
cách ngăn chặn những đoàn người viếng tang hay cướp phá những băng-rôn trên các
vòng hoa phúng viếng, mà trước đó, ngay khi ông Lê Hiếu Đằng tuyên bố thoái đảng
thì đã không ít những bài viết trên các báo lề đảng với vô số những lời lẽ hạ cấp
nhất của nhân loại được dùng để thóa mạ, để rủa sả ông Lê Hiếu Đằng. Qua đây để
mọi người thấy rõ thêm rằng cả cuộc đời theo đảng cúc cung tận tụy với đảng cho
đến nỗi phải mang án tử hình, thế mà đến khi nhận ra bản chất gian ác của đảng
mà từ bỏ thì đảng đã đánh cho thân bại danh liệt bằng những loại ngôn ngữ có thể
là không phải của loài người, rồi đến khi chết, với đạo lý của dân tộc “nghĩa tử
là nghĩa tận” nhưng đảng cũng đâu có tha, những “đồng chí” của cả cuộc đời ông
cũng đâu có tha, chúng đã giả dạng côn đồ để phá rối đám tang của ông như một lời
cảnh báo cho tất cả những ai đã trót dại nghe lời xúi dục của đảng mà “ăn cứt
gà thì phải tiếp tục ăn cho trót thế, chứ có mà dại dột ngừng lại hay nhổ đi phần
đã ăn vào miệng, như việc bỏ đảng của đồng chí Đằng thì đến chết như thế này
cũng chẳng được yên thân!”. Tất nhiên chế độ cộng sản đã không ngăn cản, phá bỉnh
đám tang của ông Lê Hiếu Đằng nhiều như chúng đã thực hiện trong đám tang của tướng
Trần Độ, dù cả hai cũng đều có cùng một quyết định giống nhau là thoái đảng và
chống đảng, bởi tướng Trần Độ suốt cả cuộc đời được nuôi dưỡng bằng cơm cộng sản
và được giáo dục bằng ý thức hệ cộng sản, nhưng ông lại chống lại đảng và đề xuất
giải thể chế độ cộng sản, để xây dựng một chế độ tự do, dân chủ và đa nguyên,
thì tất nhiên đảng phải trừng phạt Tướng Trần Độ nặng tay hơn, Trong khi đó ông
Lê Hiếu Đằng là kẻ ăn cơm quốc gia, uống nước quốc gia và hưởng thụ nền giáo dục
nhân bản, dân tộc và khai phóng của quốc gia, nhưng lại tôn thờ và cúc cung phụng
sự cộng sản, cho nên dẫu ông đã từ bỏ đảng vào lúc cuối đời, thì thôi vậy, công
lao to lớn của ông đối với đảng trong việc phá hoại tan hoang cả chính thể Quốc
Gia Việt Nam, giúp cho đảng cưỡng chiếm được cả miền Nam và bức tử được cả một
chính thể tự do và xóa bỏ hẳn cả một quốc gia trên bản đồ thế giới, thì cũng là
tình “tiết để đảng giảm tội” cho đồng chí Đằng.
Giấy thông hành cho những người cải tà quy chánh |
Còn về phần thứ hai của nhận định: “Trong những người phá tan hoang Miền Nam thì đám tang ông vẫn có nhiều
nạn nhân Miền Nam thông cảm chia sẽ nhất!” Vâng, đó chính là cái tính nhân
văn, nhân bản và lòng khoan dung, độ lượng của người Việt Quốc Gia đối với những
kẻ trót lầm đường, lạc lối theo cộng sản mà biết cải tà quy chánh. Nhưng không
phải chỉ đến bây giờ, mà ngay cả trong thời chiến, những cán binh cộng sản Bắc
Việt cũng đã từng được đón tiếp tử tế và đãi ngộ tương xứng, khi họ biết từ bỏ
hàng ngũ cộng sản và hồi chánh với chính nghĩa quốc gia. Quy luật của muôn đời
là “Hồi đầu thị ngạn” ông Lê Hiếu Đằng đã quay đầu và đã thấy bờ, đó chính là
hình ảnh nhiều người từng là nạn nhân củaajchees độ cộng sản và là nạn nhân của
những kẻ ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản đến viếng và chia sẻ trong đám tang của
ông Lê Hiếu Đằng.
Nhưng đừng vì thế mà ngoa ngôn, lộng ngữ như kiểu “Trái tim yêu nước Lê Hiếu Đằng ngừng đập!”
hay “Một trái tim lớn đã ngừng đập”
hay như kiểu té nước theo mưa của Hồ Ngọc Nhuận rằng:
“Anh Đằng
ơi,
50 năm
trước, ở lứa tuổi 20, anh đã lên đường tiếp bước các bậc đàn anh, theo tiếng
gọi của trái tim yêu nước, vì lý tưởng một Tổ Quốc độc lập thống nhất, một dân
tộc tự do dân chủ hạnh phúc… Anh cũng vậy. Mà còn
mong muốn dâng hiến nhiều hơn, gấp đôi nếu được, và thật sự anh đã dâng hiến
đến hai lần...”
Bởi trên thực tế, ông Lê Hiếu Đằng chỉ mới yêu nước có 52 ngày,
còn trước đó, như một lãnh tụ của cộng sản Sô Viết Vladimir Putin từng phát biểu:
“Kẻ nào tin những gì Cộng Sản nói là không có
cái đầu
Kẻ nào làm theo lời của Cộng Sản là không có trái tim”
Kẻ nào làm theo lời của Cộng Sản là không có trái tim”
Ngót cả cuộc đời ông Đằng không có cái đầu cũng
không có trái tim thì làm sao lại có thể nói rằng ông là người yêu nước, là
người có trái tim lớn. Sao lại ngoa ngôn rằng “50 năm trước, ở lứa tuổi 20, anh đã lên đường tiếp bước các bậc đàn
anh, theo tiếng gọi của trái tim yêu nước, vì lý tưởng một Tổ Quốc độc lập
thống nhất, một dân tộc tự do dân chủ hạnh phúc”. Bởi xét cho cùng, đối với
đất nước, với dân tộc Việt Nam thì công của ông Đằng hầu như là chưa có, mà tội
lỗi của ông thì làm sao mà cân đo đóng đếm cho cùng, bởi đã có ai đong đếm được
lượng máu xương của quân cán chính và đồng bào miền Nam đã đổ ra trong suốt
chiều dài cuộc chiến tranh Quốc Cộng để bảo vệ miền Nam tự do.
Nhân cái chết của ông và những gì đã xãy ra trong
đám tang của ông, xin được trích lại một phát ngôn của triết gia Lillian
Dickson để nhắc nhở những người cộng sản cũng như những kẻ ăn cơm quốc gia thờ
ma cộng sản rằng: “Life is like a coin.
You can spend it any way you wish, but you only spend it once”. Vâng, đời
người như một đồng xu, tiêu xài theo cách nào là tùy ý bạn, nhưng bạn chỉ tiêu
nó được một lần thôi”. Cho nên ông cựu dân biểu đối lập Hồ Ngọc Nhuận đã quá
sai trái khi cho rằng “….và thật sự anh đã
dâng hiến đến hai lần...”.
Không đâu! Bởi từ đầu ông Lê Hiếu Đằng đâu phải
là người yêu nước mà chỉ là một kẻ xuẩn động, và đến cuối đời ông đã quay đầu
và thấy bờ, thế thôi!
Nguyễn Thu Trâm, 8406
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét